Skip to main content

Đừng cố đóng đinh cho con

 


Năm đó, người đàn ông đóng một cái đinh vào thân cây.

Không phải để trèo lên. Cũng không phải để treo bảng “cấm trèo”.
Ông đóng cái đinh ấy để đánh dấu chiều cao… của một đứa trẻ.
Một năm sau, ông quay lại.
Cái đinh vẫn còn đó. Cây thì đã lớn vọt lên, ngạo nghễ.
Còn đứa trẻ — vẫn là em bé ấy — đứng cạnh thân cây, ngước nhìn… và thấp hơn cả cái đinh cũ.
Không ai nói gì, nhưng bầu không khí khi đó có chút gì đó... hụt hẫng.
Nếu cây có cảm xúc, chắc nó cũng hơi... khó xử khi vô tình trở thành "tiêu chuẩn phát triển" của một đứa trẻ.

Nghe quen không?
Có một câu chuyện nhỏ mà chắc phụ huynh nào cũng từng "vấp phải" ít nhất một lần – đôi khi trong đầu, đôi khi buột miệng:
"Con bé nhà chị A hồi 3 tuổi đã thuộc hết bảng chữ cái rồi!"
"Con cậu B mới 4 tuổi mà biết gõ nhạc trên máy tính!"
Và thế là mình… lặng lẽ cắm một cái đinh kỳ vọng vào hành trình của con.
Để rồi khi con chạm được vào cái đinh đó, lại phát hiện... “cây bên kia” đã kịp leo tiếp tầng mây mới.
Con đã lớn rồi.
Chỉ là… không theo nhịp của “nhà người ta”.
Nhưng con vẫn đang tiến lên – từng bước nhỏ, từng niềm vui vụn vặt, từng chiếc dép được đi đúng chiều sau bao lần đổi chân.
Từng cái “mẹ ơi, nhìn nè!” vang lên đầy tự hào sau mỗi lần con tự làm được điều gì đó, dù bé xíu.
Mỗi đứa trẻ là một cá thể riêng biệt, với nhịp điệu, cách học, cách lớn rất riêng.
Việc của chúng ta không phải là cầm đồng hồ bấm giờ.
Mà là đi bên cạnh – lắng nghe, chờ đợi, cổ vũ, và tin tưởng vào con.
Vì con không cần phải giống ai cả –
Chỉ cần được trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình

Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Hãy tin rằng có nước ở đó

  Một người đàn ông bị lạc ở đâu đó trong sa mạc. Lương thực và nước uống ít ỏi của anh nhanh chóng cạn kiệt. Anh biết rõ rằng nếu không tìm được nước trong vài giờ tới, chờ đợi anh sẽ là bóng tối vô hạn. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn tin một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Rồi anh nhìn thấy một túp lều. Anh không thể tin vào mắt mình. Trước đó, anh đã nhiều lần bị ảo giác và những hình ảnh đánh lừa. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Dù sao đi nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của anh. Anh dùng chút sức lực còn lại để đi về phía túp lều. Càng tiến gần, hy vọng của anh càng lớn dần và lần này may mắn cũng đứng về phía anh. Thật sự có một túp lều ở đó! Nhưng tại sao vậy? Tại sao túp lều hoàn toàn hoang vắng? Dường như đã không có ai đặt chân đến đây suốt nhiều năm. Dẫu vậy, người đàn ông vẫn bước vào, mang theo hy vọng tìm được nước. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh không thể tin vào mắt mình. Có một chiếc máy bơm nước bằng tay ở đó! Anh như được t...