Skip to main content

Posts

Showing posts from February, 2023

GIẤY CHỨNG NHẬN LÀM NGƯỜI.

  Trên chuyến tàu Bắc Nam, cô nhân viên xinh đẹp đi soát vé của từng người. Đến lượt người đàn ông, cô nhìn chằm chằm vào anh ta và nói cộc lốc: - Soát vé ! Nghe thấy vậy, người đàn ông này lục khắp người từ trên xuống dưới. Sau một hồi, cuối cùng anh cũng tìm thấy vé nhưng lại giữ trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc: - Ðây là vé trẻ em. Người đàn ông đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp: - Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ? Đương nhiên là cô soát vé biết rằng giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi: - Anh là người tàn tật à ? - Vâng, tôi là người tàn tật. - Vậy giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ? Mau đưa ra cho tôi xem. Lúc này, người đàn ông có chút bốt rối. Anh đáp: - Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em. Cô soát vé bực tức nói: - Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh đ...

GÓA PHỤ THÔNG MINH

  Xe hư , anh nông dân tạt vào tiệm để sửa xe , chờ lâu vẫn chưa xong , anh đành để xe lại , đi bộ về nhà , cách đó không xa . Trên đường về , anh ghé tiệm vật tư mua một cái xô và vài lít sơn , sau đó vào tiệm thực phẩm mua 2 con gà và một con ngỗng . Vất vả mang các thứ đã mua ra khỏi tiệm . Anh bắt đầu nhận ra vấn đề : làm thế nào để đem cả đám đồ nầy về nhà ? Trong lúc anh đang gải đầu gải tai chưa biết phải làm gì , thì có một bà tiến lại gần bảo rằng mình bị lạc đường . __ Anh có biết đi đường nào để đến số xxx không ? __ À thì , chỗ ấy ngay gần trang trại của tôi , tôi sẳn lòng đưa bà đến đó , nhưng tôi không biết phải làm sao để mang cho hết các thứ nầy . Người đàn bà gợi ý : __ Sao anh không cho can sơn vào cái xô , một tay anh xách cái xô , mỗi nách kẹp một con gà và tay kia xách con ngỗng !? __ Ồ , cám ơn bà ! Anh ta vừa trả lời vừa làm theo , và thế là họ cùng nhau đi bộ về . Được một quãng thì anh chàng bảo : __ Chúng ta đi tắt qua con hẻm nầy nữa là đến ngay thôi...

LỜI NÓI CỦA ĐÀN ÔNG

  + Anh thủ thỉ vào tai cô: - Từ ngày lấy em, anh đã cai được rượu, bỏ được thuốc, bỏ được cờ bạc, không đi hát karaoke, cũng chẳng thèm lên bar đàn đúm với bạn bè. Cô mĩm cười hạnh phúc, nghĩ: - Tình yêu của mình đúng là có sức cảm hoá diệu kỳ, nó kéo anh thoát xa những thói hư tật xấu, và hướng anh về cái lương, cái thiện. Còn anh thì nghĩ: - Lương của anh em thu sạch, trong túi không có đồng nào thì đánh bạc, uống rượu, hút thuốc làm sao? Karaoke cũng không ai người ta cho hát chịu. Rồi đi bar với bạn bè cũng vậy: một vài buổi chúng nó còn bao, chứ cả tháng mà chúng vẫn bao thì hoạ chăng là chúng nó bị bệnh đao. + Họng cô bị đau còn tay thì khô da, nứt nẻ, đi khám và uống thuốc rất lâu mà không khỏi. Anh nắm tay cô ngậm ngùi: - Là lỗi của anh. Vì anh mà em phải chịu khổ như vậy. Cô nghĩ: - Ừ, anh nghĩ được sự hy sinh của em dành cho anh vậy là em thấy ấm lòng rồi. Còn anh nghĩ: - Suốt ngày quát tháo, gào thét chồng thì sao chả đau họng; bát đĩa chồng rửa, quần áo chồng giặt, vo...

Cơ thể chúng ta có mấy quả thận?

  Trong giờ học, thầy gọi một trò lên bảng rồi ra câu hỏi: “Cơ thể chúng ta có mấy quả thận?” “Bốn ạ!", trò đáp. “Bốn hử?,” Người thầy này vốn có tiếng là không bao giờ để lỡ cơ hội sỉ nhục người khác. “Mấy đứa ở bàn đầu ra ngoài kia mang vào lớp cho ta bó rơm. Trong phòng học đây có một con bò!” Nghe thế, tên trò nói với theo “Để mời thầy nhé, còn các cậu mang cho tớ ly cà phê!” Thầy nghe thế tức quá, liền chỉ tay đuổi cậu học trò ra ngoài. Cậu bình tĩnh bước ra, vừa đi vừa thong thả hỏi lại thầy : “Thưa thầy, câu thầy hỏi là chúng ta có mấy quả thận, chúng ta là hai người là thầy và trò phải không ạ? Thầy có hai quả thận, trò có hai quả thận, chẳng phải là bốn thì là mấy ạ?” Câu chuyện về người học trò 'nhất quỷ nhì ma' này được truyền tụng như một câu chuyện có thật về một vĩ nhân người Brasil, đó là nhà văn trào phúng danh tiếng xứ này tên là Aparicio Torelly Aporelly (1895-1971). Cuộc sống cần nhiều cảm thông hơn là hiểu biết. Có khi người ta chỉ vì đang được đặt v...

Chuyện con đại bàng được nuôi bởi con gà

  Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy. Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời. “Ồ - đại bàng gà kêu lên - Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó”. Bầy gà cười ầm lên: “Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà thì không biết bay cao, chỉ có đại bàng mới có khả năng bay cao”. Đến đây câu truyện diễn ra theo 3 kịch bản như sau:...

Sống đúng là mình

  Ở một khu vườn, một chú lợn thấy một chú đại bàng bị gẫy cánh do vừa thoát khỏi một trận cuồng phong. Vết thương quá nặng, đại bàng không bao giờ bay được nữa. Nhìn thấy ánh mắt buồn bã thăm thẳm của đại bàng. Chú lợn lắc lư lại gần, an ủi: “Ủn ỉn ụt ịt! Sao cậu buồn quá vậy? Đành rằng cậu không bay được nữa nhưng ở đây cậu vẫn có thừa thức ăn mà.” Đại bàng đang đăm đắm ngắm nhìn ánh hoàng hôn còn rơi rớt chút sắc hồng trên đỉnh núi, nơi mà chú thường đậu và ngắm thiên nhiên mỗi chiều về, khi ánh sáng và bóng tối tranh chấp quyết liệt và vạn vật hiện lên một vẻ đẹp tuyệ vời. Lợn phải nhắc đến lần thứ hai thì đại bàng mới chợt tỉnh. Chú gật gù cảm ơn sự an ủi của người bạn không biết bay, nhưng trong lòng cũng trào lên nỗi thương cảm. Như vậy là lợn chưa bao giờ được ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ từ đỉnh núi, chưa được sải cánh mạnh mẽ bay lượn giữa bầu trời khoáng đạt mênh mông, cũng chưa bao giờ được bay giữa bão tố khi gió và mưa giận dữ quăng quật lẫn nhau, khi ánh chớp ...

MẤT DẠY

  Trên xe điện ngầm ở Moscow, diễn ra một cảnh tượng thế này: Một bà mẹ ngồi bế đứa con nhỏ, đứng cạnh là một cô gái mặc chiếc váy dài trắng, liền đó là một gã trai trông lấc cấc, mồm nhai kẹo cao su còn tai gắn loa nghe nhạc. Đứa trẻ cố nhoài người ra dùng đế giầy đạp làm dơ váy của cô gái. Cô cố nhích ra xa nhưng không được vì quá chật chội. Bấy giờ cô gái nhã nhặn nói để bà mẹ dỗ dành kiềm giữ em bé. Bà mẹ há miệng la lối rằng không được lên giọng dạy đứa trẻ chưa đầy 5 tuổi, vì cần phải bảo vệ thần kinh cho chúng, và rằng cô hãy im mồm lại... Khi đó mọi người trong toa đều đổ dồn mắt về phía họ. Bấy giờ gã trai dáng bụi đời kia cất tai nghe và lôi miếng kẹo cao su từ miệng ra và cẩn thận dính miếng bã kẹo vào giữa trán người đàn bà ngoa ngắt kia. Cả toa xe ...

Đố Vui Việt Sử

  Đố Vui Việt Sử” là một tập thơ lục bát gồm có một trăm câu đố về lịch sử và văn học sử Việt Nam đề ra bởi luật sư Đào Hữu Dương và hai trăm câu thơ trả lời của giáo sư Nguyễn Xuân Vinh. Dụng ý của hai tác giả là dùng một thể thơ thật nhẹ nhàng và hấp dẫn để nhắc nhở các thanh thiếu niên ôn lại những trang sử Việt Nam và nuôi dưỡng tinh thần nhớ nước, thương nòi ở nơi đất khách. Tập thơ in ra lần đầu ở San Diego, vào năm 1985, đã được gửi tặng các trường dậy Việt ngữ. Cuốn sách này cũng được Trung Tâm Việt Ngữ Văn Lang ở San Jose, CA in lại để làm tài liệu dậy tiếng Việt. Chúng tôi in lại ở đây như là một tài liệu giáo dục quý giá cho thế hệ trẻ. . Giải đáp của GS Nguyễn Xuân Vinh 1. Vua nào mặt sắt đen sì ? Tướng Mai-Hắc-Đế, sử ghi chống Đường. 2. Quét chùa mà tướng đế-vương, Lý-Công, tên Uẩn, xuất đường lên ngôi. 3. Phò vua, chống giặc cõi ngoài, Đức Trần-Hưng-Đạo dẹp suôi hận lòng. 4. Bút thần đâu sợ Vương-Thông, Thù cha, Nguyễn-Trãi có công dựng triều. 5. Gậy thần, ngựa sắt ca...